Có những vùng đất không dành cho kẻ vội vàng. Nơi ấy, thời gian dường như chậm lại, nắng gió thổi qua từng thớ đất cũng mang theo dư vị của hàng ngàn năm lịch sử. Tân Cương – viên ngọc viễn tây của Trung Quốc – chính là một nơi như thế. Rộng lớn, hoang sơ, mộng mị và bí ẩn đến mê người.
Tân Cương không giống bất kỳ điểm đến nào. Mỗi bước chân là một lát cắt của thời gian – nơi Con đường Tơ Lụa từng vắt ngang sa mạc Taklamakan, để lại dấu chân của thương nhân, thi sĩ, nhà truyền giáo và cả những vị vua trong truyền thuyết. Nơi ấy, gió vẫn hát những bản trường ca bằng thứ ngôn ngữ chỉ trái tim mới hiểu được.
Giữa biển cát vàng rực cháy, thành phố cổ Kashgar hiện lên như một ảo ảnh. Những con hẻm nhỏ lát đá dẫn lối vào chợ phiên rực rỡ, nơi mùi thịt cừu nướng, bánh nang và trà sữa hoa hồng quyện lẫn trong tiếng cười nói, tiếng đàn Dutar ngân vang. Tại đây, ta thấy được vẻ đẹp nguyên sơ, bất khuất và phóng khoáng của người Uyghur – những kẻ mộng mơ trong sa mạc.
Từ Kashgar, con đường Duku vắt qua núi tuyết, xuyên qua rừng rậm, dẫn đến hồ Kanas – nơi được mệnh danh là “thiên đường cuối cùng dành cho nhân loại”. Mùa thu ở Kanas là một bản giao hưởng của sắc màu: đỏ, vàng, cam, xanh đan xen dưới tán bạch dương và thông rừng cổ thụ. Mặt hồ xanh biếc lặng lẽ soi bóng những căn nhà gỗ của người Kazakh, nơi khói bếp bốc lên hòa quyện cùng sương mai.
Tân Cương đẹp đến thảng thốt. Là hồ Thiên Trì nằm giữa núi Thiên Sơn huyền thoại – nơi được gọi là “giọt lệ của trời”. Là Tháp Khổng Tước cao vút giữa lòng Turpan, bên cạnh những ruộng nho xanh mướt ngọt ngào dưới cái nắng gay gắt đến khô khốc. Là đêm chợ đèn lồng sáng rực, giữa tiếng nhạc dân tộc rộn ràng và hương vị nồng nàn của cuộc sống.
Nhưng trên hết, Tân Cương là nơi để con người tìm về với chính mình. Nơi từng hạt cát, từng cơn gió như thì thầm một thứ triết lý xa xưa: hãy sống chậm, hãy lắng nghe, và hãy để trái tim được tự do lang thang. Bởi chỉ khi ta ngẩng đầu giữa thảo nguyên rộng lớn, lặng nhìn ánh hoàng hôn tan vào dãy núi xa mờ, ta mới hiểu vì sao Tân Cương khiến người ta vừa muốn ở lại mãi, vừa mang theo một nỗi nhớ không tên.
Tân Cương – không chỉ là một vùng đất. Đó là một giấc mơ của tự nhiên, là khúc du ca bất tận của những linh hồn rong ruổi dưới mặt trời phương Tây.